Đụ banh nóc với em kế toán vếu to căng mọng, bếp chẳng biết con nhỏ làm gì. Nhưng cũng mặc kệ, giờ tôi chỉ cần kiếm một tách cà phê đắng mà nuốt vào để dịu đi cái cơn đau này, nhìn nhỏ tôi định mở lời xin lỗi nhưng, Tới bến với em kế toán vú to căng mọng cái “tôi” trong tôi quá lớn để nói ra những điều đấy. – Anh uống cái này đi – con nhỏ đẩy qua cho tôi ly nước cam. – À ừ. À mà vụ sáng nay anh xin lỗi nhé… Nói xong tôi bước thẳng ra phòng khách chẳng cần con nhỏ có tha thứ cho tôi hay không, hay đơn giỡn là tôi sợ, tôi sợ rằng con nhỏ sẽ chẳng tha thứ cho tôi, sợ rằng con nhỏ